Sở Dung vẫn là người tuân thủ quy định, thể diện của Phó Như Hối là của Phó Như Hối, cô làm việc này không chỉ vì tiên. "Vậy thì ở nhà làm đi." Sở Dung dán một miếng cao lên đầu, cảm thấy đầu đau nhói khi nghĩ đến việc sắp phải giao tiếp: "Chuẩn bị thế nào cho trưa nay?” "Đúng thế." nhân viên đáp lại. "Có phải tự tay làm không?” Nhân viên cười đáp: Tùy cô. [.. | Sở Dung hiểu ý, cô lấy chìa khoá xe: "Để tôi đón con tan học trước rồi mới vê nấu ăn." Phó Niên tan học lúc mười một giờ, Sở Dung vẫn còn thời gian để chuẩn bị vài món ăn.

Được thôi. nhân viên công tác thả lỏng vai căng thẳng.

May mắn thay Sở Dung dễ tính, nhiệm vụ mà đạo diễn giao đã hoàn thành.

"Thím Vân, chị nấu giúp tôi một nôi cơm được không?” Sở Dung nhờ vả trước khi ra ngoài: "Mấy món khác thì chị không cân làm."

Thím Vân cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Sở Dung và nhân viên, bà ấy mỉm cười gật đầu, không có vẻ lo lắng gì.

"Đi thôi, Tiểu Ngư." Sở Dung gọi Phó Dư đang cố gắng tự mình thay giày, cô dựa vào bên cửa thảnh thơi nhìn cục bột nhỏ đang loay hoay với đôi giày thể thao của trẻ con, chiếc chìa khoá trên ngón tay cũng đã xoay được mấy vòng.

"Con sắp xong rồi đây mẹ ơi." Phó Dư nỗ lực, cuối cùng cũng xỏ được chân vào giày.

Bạn nhỏ biểu hiện mình cũng muốn cùng với Sở Dung đi đón anh trai tan học, do đó phòng livestream trong nhà của Sở Dung lại lân nữa rơi vào trạng thái đứng yên. Một lớn một nhỏ trước sau rời đi, phần bình luận dường như cũng đã quen với phòng livesteam_ trống rỗng.

[Ôi, đổi chiến trường thôi. ]

[Tôi qua nhà Hoách Hoan bên cạnh, nếu có tin gì ở super topic thì tag tôi nhé. |

[Lát nữa gặp lại mọi người. | [Chuyển sang phòng livestream của Cát Âm Vũ đi, lát nữa Cát Âm Vũ đến nhà Phó làm khách, có thể thấy Niên của tôi đấy. ]

[Sở Dung thật sự muốn tự nấu cơm sao? Bắt đầu khi nào nhớ tag tôi nhé, cảm ơn. ] [Ha ha, tôi cũng muốn xem. ] Không rõ do quản trị viên hay không mà những bình luận gay gắt trong phòng livestream đã gần như biến mất, phần lớn còn lại là người xem thân thiện hoặc chỉ lặng lẽ theo dõi mà không bình luận.

Để tránh kẹt xe, Sở Dung đã đi sớm hơn nửa tiếng nhưng hôm nay giao thông không tệ lắm, chỉ kẹt vài phút, Sở Dung và Phó Dư đã đến nơi.

Mẹ ơi, chưa có ai. Phó Dư nằm sấp trên cửa sổ xe, nhìn qua cánh cổng trường học lớn bằng đá cẩm thạch đối diện đường cao tốc, lối vào rộng rãi được bao quanh bởi hàng rào kim loại, trước cổng trường không một bóng người, yên tĩnh vắng lặng.

Sở Dung kiểm tra đồng hồ, đoán rằng mình đã đến sớm. “Chưa tan học, chúng ta tìm chỗ nào đợi anh con nhé."

Còn mười mấy phút nữa, Sở Dung nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy một quán cà phê sách được trang trí thanh lịch: "Đi vào đó ngôi, thuận tiện nhìn xem có sách nào hay không. Trước đây Sở Dung rất thích giết thời gian trong những tiệm sách, những tiệm sách quanh trường học không thiếu, cô cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác quen thuộc, dù trong tiểu thuyết hay thế giới thực, cách trang trí của tiệm sách không có gì khác biệt lắm.

Dẫn Phó Dư từ từ đi dạo trong tiệm sách, Sở Dung mua vài cuốn tiểu thuyết thú vị, trong đó có một cuốn tên là Tách Rời Hồi Tưởng) , có vẻ như là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, Sở Dung ban đầu không định mua nhưng Phó Dư tò mò chỉ vào trang bìa và nói: "Mẹ ơi, Phó!"

Phó Dư chưa biết đọc nhiều nhưng Phó là họ của mình nên đây là một trong những từ ngữ cậu bé tương đối quen thuộc, vì vậy khi các chữ ghép lại, Phó Dư cũng nhận ra được từ này. Sở Dung không quan tâm đến tác giả vì đầu ngón tay tròn trịa của Phó Dư, cô mới chú ý đến tên tác giả của cuốn sách này có họ Phó, được gọi là "Phó 04.

Phó 04? Tên bút danh này khá thú vị, Sở Dung quyết định mua cuốn sách này.

0.87926 sec| 2395.523 kb